Mẹ – một tiếng gọi vô cùng thân thương và tràn trề cảm xúc. Chắc là trên đời này, không còn từ nào có thể khiến người ta dễ dàng rơi nước mắt cho bằng từ này. Những bài ca về mẹ, những vần thơ hay bức tranh về mẹ luôn để lại trong lòng độc giả những cảm xúc bâng khuâng, những nỗi niềm khó tả, những hối hận vì thời gian qua mau, những nỗi tiếc thương không tên nào đấy. Chỉ một tiếng “Mẹ” đã gồm tóm trong đó tất cả những gì là tinh túy, là nhẹ nhàng, là mạnh mẽ, là trọn vẹn niềm vui.
Mẹ là người đã mang đến cho con những ngọt ngào giữa bao đắng cay của cuộc sống. Tiếng khóc chào đời của con đã được xoa dịu bằng tiếng hát à ơi ngọt lịm. Sự lạnh lẽo của khí trời làm con đau buốt đã bị vòng tay ấm áp của mẹ xua tan. Thân thương làm sao bầu sữa mẹ, hạnh phúc làm sao giấc ngủ bên mẹ. Có gom hết tất cả những gì sâu rộng nhất trên thế giới này lại, cũng không sao sánh bằng tình cảm ngọt ngào mà mẹ đã dành cho con.
Tạo Hóa đã khôn khéo sắp xếp để khi đôi môi vừa biết mở ra, con đã biết thốt lên tiếng “Mẹ ơi” thật dễ dàng và hạnh phúc. Chỉ có mẹ mới đủ kiên nhẫn vỗ về con khi cơn đau ập đến, mà chẳng màng chi tiếng khóc la inh ỏi của con. Còn lười ăn, mẹ nhẹ nhàng chăm bón cho từng chút. Ngày đầu tiên con cắp sách đến trường, có bàn tay mẹ dẫn đưa, những nỗi sợ chợt vơi đi bội phần. Mẹ là vị thiên thần hộ mệnh của con, là nơi trái tim con tìm thấy nguồn bình an thắm nồng nhất.
Trái tim quả cảm của mẹ đã bao nhiêu lần nuốt nước mắt vì con. Những lần con sai lỗi, những lúc con vô ơn, những khi con nói lời thất lễ. Khi có niềm vui riêng, con dường như chẳng còn nhớ chi đến mẹ. Còn khi vương phải nỗi buồn, chỉ có mẹ là người sẵn sàng và mau mắn dang rộng vòng tay để con được an ủi. Sự vô tâm của con dành cho mẹ hẳn là đã làm phiền lòng mẹ không ít. Làm sao con có thể nhớ được có bao nhiêu đêm mẹ thức trắng vì tiếng ho của con, bao nhiêu lần mẹ phải giả vờ thèm ăn cọng rau già để nhường phần thịt cá ngon bổ cho con, bao nhiêu lần mẹ cố gắng tỏ ra hạnh phúc và khỏe mạnh để bước chân con ra đi dựng xây sự nghiệp không bị cách trở.
Nhờ mẹ, con được sinh ra trên đời. Máu thịt của con là chính máu thịt mẹ. Từng miếng cơm con ăn là chất chứa biết bao nhiêu hy sinh và mồ hôi nước mắt của mẹ. Thật hạnh phúc biết mấy nếu như suốt cả cuộc đời này con và mẹ luôn mãi ở cùng nhau. Nhưng cả mẹ và con đều biết, sẽ đến một ngày, con phải tung cánh ra đi đến những chân trời rộng. Với bao mối tương quan được mở ra, con nỗ lực đắp xây một tương lai tươi sáng. Con sẽ có những niềm an ủi mới của riêng con. Con sẽ có người yêu, sẽ lập gia đình, sẽ thuộc về một con người khác, một thế giới khác. Mẹ đã hy sinh cho con thật nhiều nhưng chưa bao giờ mẹ muốn chiếm hữu con cho riêng một mình mẹ. Mẹ buồn khi con từ từ tách ra khỏi vòng tay mẹ, nhưng mẹ vẫn cười khi thấy con tìm được hạnh phúc của mình.
Mẹ là dòng nước mát trong nhẹ nhàng trôi giữa trưa hè nóng bức, là hàng cây hứng chịu cái nắng để dọi xuống trên con bóng râm nhẹ nhàng, là ánh trăng lung linh giữa trời đêm u ám. Con thỏa sức vui hưởng những điều tuyệt vời nơi mẹ. Đến khi con lớn khôn, chợt nhìn lại, mẹ đã vì con mà không còn giữ được hương sắc mặn mà như xưa. Mái tóc mẹ đã lấm tấm những vệt trắng lúc nào chẳng hay. Giọng nói mẹ dường như có phần yếu ớt. Nghe tiếng mẹ ho mà lòng con như quặn thắt lại với những cơn đau. Con trách thời gian đã đành tâm lấy đi của mẹ nhiều thứ, con trách mình bao nhiêu ngày tháng qua đã không dành tình cảm cho mẹ thật nhiều. Mẹ chính là hiện thân của Chúa giữa cuộc đời thế nhân.
Những ngày tháng qua, chúng ta cứ mãi chăm lo cho cuộc sống của mình mà quên đi người mẹ hiền, vẫn luôn đứng đằng sau và hy sinh cho chúng ta. Chúng ta hãy xin Chúa tha thứ cho sự vô tâm của chúng ta, cho những bất hiếu của chúng ta, đã không yêu mến mẹ, đã không làm tròn bổn phận làm con với mẹ.
Chúng ta hãy xin Chúa hãy nhớ đến những người mẹ của chúng ta, những người đã mang nặng đẻ đau chúng ta, những người đã chấp nhận tàn phai hương sắc để chúng ta được khôn lớn và nên người.
Chúng ta cũng hãy xin Chúa trả công bội hậu cho những người mẹ của chúng ta đang còn tại thế, và chúng ta cũng hãy xin Chúa hãy đón nhận nơi chúng ta những giọt nước mắt muộn màng, khóc thương cho những người mẹ đã quá cố, tiếc nuối cho một quãng thời gian sống bên mẹ mà không biết trân trọng và nâng niu.
Các bạn thân mến, hãy lặng im, và nghĩ đến mẹ mình. Hãy để cho con tim mình được lên tiếng. Hãy thỏ thẻ trong lòng hai tiếng: Mẹ ơi!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Nguồn: dongten.net
0 comments :
Post a Comment